Tin buồn từ NSND Trần Hiếu và Trần Tiến: Trời ơi cả 2 ông đã...
Tình hình hai nghệ sĩ Việt là anh em ruột mắc ung thư: Sống lạc quan dù 1 người đã di căn tới xương
Hai nam nghệ sĩ đều sống lạc quan dù mắc bệnh hiểm nghèo. Họ được bạn đời chăm sóc tận tình chu đáo.
Trong làng nhạc Việt Nam, hiếm có cặp anh em nào tài năng, gắn bó và cùng trải qua nhiều biến cố như NSND Trần Hiếu và nhạc sĩ Trần Tiến. Một người là giọng ca huyền thoại của Việt Nam, một người là tác giả của hàng loạt ca khúc để đời. Ở tuổi xế chiều, cả hai lại cùng chống chọi với căn bệnh ung thư nhưng vẫn giữ tinh thần lạc quan, yêu đời – bên cạnh sự chăm sóc tận tình của người bạn đời.
NSND Trần Hiếu và vợ.
NSND Trần Hiếu – giọng ca huyền thoại giữ nụ cười giữa cơn bạo bệnh
NSND Trần Hiếu sinh năm 1936 tại Hà Nội, là anh trai của nhạc sĩ Trần Tiến. Ông tốt nghiệp Khoa Thanh nhạc của Trường Âm nhạc Việt Nam (nay là Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam) sau đó tu nghiệp tại Nhạc viện Sofia (Bulgaria). Trong hơn sáu thập niên hoạt động, ông là một trong những giọng ca bass hiếm hoi của Việt Nam, nổi tiếng qua những ca khúc như Tình ca người thợ mỏ, Người chiến sĩ ấy, Làng tôi…
Ông được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân năm 1997, từng giảng dạy cho nhiều thế hệ ca sĩ, trong đó có ca sĩ Trọng Tấn và Đức Tuấn.
Ở tuổi gần 90, NSND Trần Hiếu đang chống chọi với bệnh ung thư di căn xương, kèm tiểu đường và suy thận. Theo VnExpress, mới đây ông nhập viện tại Bệnh viện Trung ương Quân đội 108, sau đó chuyển sang Bệnh viện Lão khoa Trung ương để điều trị dài ngày.
Trong suốt thời gian nằm viện, vợ ông – bà Minh Ngà, sinh năm 1954 – luôn túc trực bên cạnh, chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ.
Dù bệnh nặng, Trần Hiếu vẫn giữ thói quen “nghe nhạc, hát khe khẽ mỗi sáng” để giữ tinh thần. Ông gọi vợ là “bà Tiên” và thấy cuộc sống may mắn vì có vợ bên cạnh, chăm lo cho mình chu đáo từng miếng ăn, giấc ngủ. Hiện tại, ông đã được ra viện tĩnh dưỡng.
Nhạc sĩ Trần Tiến và vợ.
Nhạc sĩ Trần Tiến – “Không gục ngã” sau 30 lần xạ trị
Nhạc sĩ Trần Tiến – sinh năm 1947 tại Hà Nội – là em ruột của NSND Trần Hiếu. Ông được biết đến như một “hiện tượng của âm nhạc Việt thập niên 1980–2000” với hàng loạt ca khúc bất hủ: Mặt trời bé con, Tóc gió thôi bay, Giai điệu Tổ quốc, Quê nhà, Thành phố trẻ, Không gục ngã…
Từng là ca sĩ của Đoàn Ca múa nhạc Hà Nội, sau đó chuyển sang sáng tác, Trần Tiến ghi dấu bằng phong cách âm nhạc tự do, phóng khoáng, mang hơi thở cuộc sống và tinh thần Việt.
Năm 2020, ở tuổi 73, ông được chẩn đoán ung thư vòm họng giai đoạn 4. Theo Thanh Niên, ông phải trải qua hơn 30 lần xạ trị, có thời điểm tưởng chừng không thể đứng dậy.
“Đến lần xạ trị thứ 30, tôi gần như nằm liệt. Nhưng những giai điệu gọi tôi: ‘Trần Tiến đâu, dậy đi, đừng hèn thế!’. Tôi viết bài Không gục ngã để động viên chính mình”.
Vợ ông – bà Bích Ngà, cựu giáo viên – là người đã cùng ông vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất. Trên Dân Trí, bà kể: “Ban đầu, khi hay tin chồng mắc bệnh, tôi đã tự xác định với bản thân sẽ bán nhà để chạy chữa nếu cần thiết. Dù vậy, chúng tôi chưa phải bán thứ gì cả, mọi thứ vẫn còn nằm trong quỹ dự phòng”.
Sau 5 năm điều trị, theo Ngôi sao, bác sĩ xác nhận bệnh tình của ông đã được kiểm soát, các tế bào ung thư không còn phát triển.
NSND Trần Hiếu và nhạc sĩ Trần Tiến.
Tình yêu và âm nhạc – hai liều thuốc của sự sống
Cả NSND Trần Hiếu và nhạc sĩ Trần Tiến đều có điểm chung: khi cơ thể rệu rã, âm nhạc vẫn là hơi thở giúp họ sống tiếp. Một người hát để quên đau, một người viết để vực mình dậy. Bên cạnh họ, những người vợ – Minh Ngà và Bích Ngà – lặng lẽ hy sinh, làm “bức tường vững chắc” để hai người đàn ông tài hoa chống lại bệnh tật.
Ở tuổi gần 90 và hơn 70, hai anh em vẫn là biểu tượng của nghị lực và lòng yêu đời. Âm nhạc của họ không chỉ truyền cảm hứng cho khán giả – mà còn là liều thuốc cứu rỗi chính họ.
37 Con Trâu Chết Bí Ẩn Cả Làng Sợ Hãi Và Đêm Kinh Hoàng Không Ai Ngờ

“Tiếng la thất thanh của cụ Bát – chủ đàn trâu lớn nhất làng – vang lên từ cuối xóm: — Trâu! Trâu tôi ch/ết sạch rồi! Trời ơi…
Làng Kênh vốn yên bình, mấy chục năm chẳng có biến cố gì to ngoài chuyện mất điện hay trẻ trâu nghịch phá cầu ao. Ấy vậy mà một đêm mưa tháng Bảy, mảnh đất ấy như bị nguyền rủa.
Trời mưa to, sấm sét đì đùng như xé nát ruộng đồng. Bà con kéo nhau đóng chặt cửa, ai cũng nghĩ đơn giản chỉ là mưa giông miền Bắc thường niên.
Cho đến sáng hôm sau.
Tiếng la thất thanh của cụ Bát – chủ đàn trâu lớn nhất làng – vang lên từ cuối xóm:
— Trâu! Trâu tôi ch/ết sạch rồi! Trời ơi…
Người làng đổ ra xem. Chín con trâu nhà cụ Bát nằm sõng soài giữa bãi cỏ sau chuồng
Chưa ai kịp hoàn h/ồn thì nhà ông Sự cũng h/ét to/áng lên:
— Trâu nhà tôi… cũng ch/ết rồi!!!
Chỉ trong một buổi sáng, cả làng Kênh rúng động.
Ba mươi bảy con trâu của hơn hai chục hộ dân — ch/ết sạch, không còn một con sống sót.
Mà điều kỳ lạ nhất: không có dấu hiệu bị b/ệnh. Không có vết th/ươ/ng. Không bị s/ét đ/ánh.
Ngày thứ hai, trưởng thôn cho mời thú y về kiểm tra. Họ đoán có thể do nhiễm đ/ộc từ cỏ ăn phải – nhưng rồi lại lắc đầu vì… cỏ hoàn toàn bình thường.
Ngày thứ ba, dân làng bắt đầu hoa/ng m/ang.
Ông Năm – người chăn trâu lâu năm – thì lặng lẽ đem b/ùa treo trước cửa chuồng bò còn trống.
Đêm thứ tư, trời lại mưa.
Cả làng tắt điện, tắt đèn, đóng chặt cửa. Vậy mà nửa đêm, nhà bà Lý hét lên thất thanh……………………….
-”
………………………. Tiếng hét thất thanh của bà Lý xé toạc màn đêm mưa gió, khiến cả làng Kênh như chết lặng. Mưa vẫn trút xuống như trút nước, nhưng tiếng sấm dường như bỗng nhỏ lại, nhường chỗ cho sự im lặng đầy sợ hãi. Rồi, từng đốm sáng bắt đầu lập loè từ các phía trong làng – ánh đèn pin. Những người đàn ông – vai u thịt bắp, từng xông pha bắt trộm, nhưng giờ đây khuôn mặt lấm lem nước mưa và đầy vẻ ngờ vực, sợ hãi – tụ tập lại. Họ nhìn nhau, ánh mắt dò hỏi, rồi không ai bảo ai, cùng rón rén bước đi. Bàn chân họ dẫm lên lớp đất nhão nhoét, bùn bám đầy đến mắt cá chân. Tiếng bước chân lẹp nhẹp quyện vào tiếng mưa rơi, nghe như tiếng tim đập thình thịch, dồn dập trong lồng ngực mỗi người. Họ hướng về một phía duy nhất: Nhà bà Lý – cái nơi vừa phát ra tiếng kêu kinh hoàng ấy. Con
đường dẫn đến nhà bà Lý đêm nay sao mà dài và tăm tối đến thế. Những ngọn đèn pin lắc lư, chiếu rọi lung tung, chỉ đủ để thấy một vài bóng cây méo mó dưới mưa, càng tăng thêm vẻ ma quái. Gió rít qua những bụi tre, nghe như tiếng thì thầm bí ẩn. Càng đến gần, bước chân họ càng chậm lại. Ai cũng nín thở, căng tai lắng nghe, hy vọng sẽ nghe thấy tiếng động gì đó khác ngoài tiếng mưa, nhưng chỉ có sự im lặng rợn người. Nhà bà Lý hiện ra lờ mờ dưới ánh đèn pin. Cánh cửa chính hé mở. Một làn gió lạnh thổi ra, mang theo mùi ẩm mục và… một cái gì đó rất lạ, rất đáng sợ. Họ dừng lại trước cửa, không ai dám bước vào ngay.
“Một người đàn ông lấy hết can đảm, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ đã hé mở. Tiếng cọt kẹt nhỏ vang lên giữa màn mưa. Ánh đèn pin của anh chiếu vào bên trong ngôi nhà tối om. Không có ai. Họ bước vào sân, rồi ra phía sau nhà – nơi có chuồng gia súc. Tiếng khóc nức nở, nghẹn lại trong cổ họng vọng đến từ phía chuồng gà.
Tất cả mọi người lao về phía đó. Dưới ánh đèn pin loang lổ, hình ảnh đập vào mắt họ khiến tất cả đứng sững lại. Bà Lý đang ngồi sụp xuống trước chuồng gà, tấm lưng run lên bần bật, hai tay ôm mặt khóc ngằn ngặt.
“”Bà Lý ơi! Bà làm sao thế?”” Trưởng thôn là người định thần lại đầu tiên, vội chạy đến đỡ bà dậy.
Bà Lý không nói được lời nào, chỉ nấc lên, chỉ tay run rẩy về phía chuồng. “”Gà… gà nhà tôi… lợn con… chết hết rồi… Trưởng thôn ơi… chết hết rồi!””
Ánh đèn pin lúc này mới đủ chiếu rõ cảnh tượng bên trong và xung quanh các chuồng trại. Quả thật, không phải trâu, mà là toàn bộ đàn gà, từ gà mái, gà trống đến gà con, đều nằm chết la liệt trong chuồng. Bên cạnh đó, mấy con lợn con mà bà Lý đang nuôi cũng chung số phận. Chúng nằm bất động, mắt trợn trắng dã, miệng há hốc như đang cố gắng hít thở lần cuối.
Mấy người đàn ông gan dạ nhất tiến lại gần kiểm tra. Họ soi đèn kỹ lưỡng từng con một. Không một vết thương, không một dấu hiệu bị cắn xé, không một vết bầm tím, không có bọt mép hay dịch tiết lạ. Thân thể chúng lạnh ngắt, cứng đờ. Cỏ xung quanh chuồng, dưới nền đất, mọi thứ đều hoàn toàn bình thường.
Sự im lặng chết chóc bao trùm lấy khu chuồng trại nhà bà Lý, chỉ còn tiếng mưa và tiếng khóc ai oán của bà. Những người đàn ông đứng chết chân, khuôn mặt tái nhợt dưới ánh đèn pin. Họ đã thấy trâu chết, nhưng cảnh tượng này còn ám ảnh hơn gấp bội. Trâu to lớn, chết hàng loạt đã đáng sợ, nhưng cả đàn gà, lợn con yếu ớt cũng không thoát khỏi, chết một cách bí ẩn như vậy? Sự kinh hoàng, bất lực và nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng mỗi người. Cả làng Kênh như đang bị một lời nguyền tàn độc săn đuổi. Ai sẽ là người tiếp theo? Vật nuôi nào sẽ là nạn nhân tiếp theo? Hay thậm chí… là con người? Sự sợ hãi trong làng Kênh đã lên đến đỉnh điểm, bóp nghẹt lấy trái tim mỗi người dân.”
“Ánh nắng tờ mờ của buổi sáng hôm sau soi rọi xuống Làng Kênh, nhưng không mang lại chút hơi ấm hay hy vọng nào. Tin tức về cảnh tượng khủng khiếp ở nhà bà Lý tối qua lan đi nhanh hơn bất kỳ lời đồn nào trước đó. Chết gà, chết lợn con, không dấu hiệu, không lý do! Sự việc không chỉ dừng lại ở trâu nữa.
Sự sợ hãi biến thành sự thúc bách. Ngay khi trời vừa hửng sáng, từng tốp người dân đã vội vã, lo lắng kéo nhau đi kiểm tra nhà hàng xóm. Trưởng thôn, sau một đêm không ngủ, cũng cùng mấy người đàn ông đêm qua đi quanh làng. Khuôn mặt ai cũng hằn lên vẻ mệt mỏi và kinh hoàng.
Họ đến nhà ông Sự. Ông Sự đã đứng thẫn thờ trước chuồng chó từ lúc nào. Vừa nhìn thấy đoàn người, ông lập tức chỉ tay vào bên trong, giọng lạc đi vì sợ hãi và căm phẫn.
“”Trưởng thôn ơi! Chó nhà tôi… cả đàn chó con… với con mèo tam thể nữa… chết hết rồi!”” Ông Sự run rẩy nói.
Trưởng thôn và những người đi cùng vội vàng bước vào sân, nhìn về phía chuồng. Đúng như lời ông Sự nói, mấy con chó lớn nằm bất động, mắt mở trừng trừng, và bên cạnh là cả ổ chó con nằm co quắp, cứng đờ. Cách đó không xa, con mèo tam thể mà nhà ông Sự rất quý cũng nằm chết trên nền đất.
Họ lại cúi xuống kiểm tra. Vẫn là cảnh tượng quen thuộc đến ám ảnh: không vết thương, không dấu hiệu bệnh tật, không bọt mép. Chúng chết lặng lẽ, bí ẩn.
Cùng lúc đó, từ những ngả đường khác trong làng, những tiếng kêu thất thanh, những giọng nói hốt hoảng liên tục vang lên.
“”Trưởng thôn ơi! Sang nhà tôi xem với! Đàn vịt, đàn vịt nhà tôi chết sạch rồi!””
“”Nhà ông Hùng cuối xóm cũng vậy! Mấy con gà chọi quý của ổng chết cứng trong chuồng!””
“”Trời ơi là trời! Không chỉ trâu! Giờ cả chó, mèo, gà, vịt cũng chết! Cái làng này bị nguyền rủa rồi!””
Ông Năm, với bộ râu bạc phơ, run rẩy đứng nhìn cảnh tượng hỗn loạn. Ông lẩm bẩm, tay siết chặt lá bùa đang cầm. “”Tôi đã bảo mà… đây không phải chuyện bệnh tật thông thường… đây là…”” Ông không nói hết câu, nhưng ánh mắt đầy hoang mang và sợ hãi nói lên tất cả.