Đêm mưa bão, tôi bị chồng để mặc giữa cao tốc, đang không biết trú nhờ ở đâu
Vết Bớt Trong Đêm Mưa
Trời đêm mưa bão, gió quất mạnh vào cửa kính, sấm chớp loé sáng cả một đoạn cao tốc. Tôi ôm chặt đứa con trai ba tuổi trong lòng, cố giữ cho nó khỏi lạnh. Nhưng cái lạnh thật sự lại không đến từ mưa gió, mà từ lời chồng tôi – Quang – lạnh lùng vang lên giữa cơn giông:
– Cô cút xuống xe ngay! Tôi không muốn nhìn mặt hai mẹ con cô nữa!
Tôi chết lặng. Nước mắt lẫn nước mưa làm nhòe đi tầm nhìn. Mới vài năm trước thôi, anh còn là người hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời. Giờ đây, trên đoạn cao tốc tối om, anh lại nỡ lòng đẩy vợ con xuống như kẻ xa lạ.
– Anh… ít ra cũng nghĩ đến con chứ? – Tôi run run cầu xin.
Nhưng Quang gạt phăng:
– Con? Nó có phải con tôi hay không còn chưa chắc! Đừng mong bám lấy tôi để sống sung sướng nữa. Xuống xe!
Tiếng chốt cửa bật mở. Tôi run rẩy ôm con bước xuống. Cánh cửa đóng sầm lại, chiếc xe lao đi, để mặc hai mẹ con tôi trong mưa bão, giữa cao tốc vắng người.
Tôi gắng dắt con men theo lề đường, chân ngập trong nước mưa. Đứa bé run rẩy, mắt lim dim. Tôi tuyệt vọng, chỉ biết thầm cầu xin một phép màu.
Và rồi, trong màn mưa xám xịt, ánh đèn pha ô tô chiếu rọi. Một chiếc xe sang màu đen dừng ngay trước mặt chúng tôi. Cửa xe bật mở, giọng một người đàn ông vang lên:
– Chị kia! Trời mưa thế này, sao lại bế con đi giữa cao tốc? Lên xe mau!
Không còn cách nào khác, tôi ôm con bước lên. Ghế da ấm áp khiến nước mắt tôi trào ra.
Người đàn ông đưa cho tôi chiếc khăn:
– Lau cho thằng bé đi, nó lạnh tím tái rồi.
Tôi gật đầu, cởi quần áo ướt cho con. Khi vén ống quần nhỏ, một vết bớt màu đỏ rực hiện ra ở chân trái. Người tài xế thoáng nhìn, bỗng khựng lại.
Mặt ông tái mét, đôi mắt mở to, tay run run cầm điện thoại:
– Trời ơi… không thể nào!
Rồi ông lập tức bấm số, giọng run rẩy:
– Thưa bà, tôi… tôi vừa gặp một đứa bé. Trên chân nó có vết bớt y hệt… đúng, y hệt như cậu chủ năm xưa!
Tôi sững sờ. Không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Chiếc xe đưa chúng tôi đến một biệt thự sáng đèn. Người đàn bà khoảng ngoài năm mươi chạy ra, ánh mắt vừa hoảng hốt vừa rạng rỡ. Bà lao đến, ôm chặt đứa bé trong vòng tay, khóc nấc:
– Trời ơi, vết bớt này… không thể nhầm lẫn. Đây chính là cháu nội của tôi!
Tôi choáng váng. Người phụ nữ ấy chính là mẹ ruột của Quang. Tôi mới chỉ gặp bà vài lần vì bà định cư ở nước ngoài. Hóa ra, chiếc vết bớt ấy là đặc điểm di truyền, chỉ dòng máu nhà họ mới có.
Bà nhìn tôi, nước mắt lăn dài:
– Con ơi, bao lâu nay Quang nó hồ đồ, nghi ngờ, rồi bạc bẽo với mẹ con con. Nhưng sự thật đây rồi. Đứa bé này chính là máu mủ nhà ta.
Tôi nghẹn ngào, chẳng biết nên vui hay nên khóc.
Ngay sáng hôm sau, Quang bị gọi đến biệt thự. Vừa bước vào, anh ngạc nhiên khi thấy mẹ và con trai mình.
– Mẹ… sao mẹ về đột ngột vậy?
Bà giận dữ tát thẳng vào mặt anh:
– Thằng bất hiếu! Mày dám nghi ngờ vợ con, dám bỏ mặc cháu tao giữa cao tốc trong đêm mưa bão? Nếu hôm qua không có người cứu, mày đã gián tiếp giết chết máu mủ nhà này rồi!
Quang tái mặt, ấp úng:
– Con… con tưởng…
– Tưởng gì? – Bà gằn từng chữ. – Vết bớt này là minh chứng rõ ràng nhất. Nó chính là giọt máu của mày!
Quang quỳ sụp xuống, khóc như mưa. Nhưng tôi chỉ nhìn anh lạnh lùng. Những giọt nước mắt muộn màng đó, làm sao xoá được đêm mưa kinh hoàng khi tôi và con suýt bỏ mạng?
Từ hôm đó, tôi quyết định rời bỏ Quang. Mẹ anh thương tôi, khuyên tôi ở lại biệt thự sống cùng bà. Nhưng tôi chỉ xin bà giúp đỡ một thời gian, rồi ra ngoài tự lập. Tôi không muốn sống dựa dẫm vào gia sản, càng không muốn dính dáng đến người đàn ông đã từng nhẫn tâm đuổi mẹ con tôi xuống xe.
Quang cố níu kéo, hứa hẹn thay đổi, nhưng trong lòng tôi, niềm tin đã chết. Tình yêu, khi đã bị phản bội bởi sự tàn nhẫn, thì không thể hồi sinh.
Nhiều năm sau, tôi mở một cửa hàng nhỏ, nuôi con khôn lớn. Mỗi khi mưa bão kéo đến, tôi lại nhớ về đêm định mệnh ấy – đêm tôi mất chồng, nhưng cũng tìm lại được sự thật và lòng kiêu hãnh của chính mình.
Còn Quang, tôi nghe nói anh vẫn lẻ bóng. Anh sống trong day dứt, đến thắp hương xin lỗi vợ con cũ vào ngày giỗ mẹ. Nhưng quá khứ không thể quay lại.
Đứa con trai lớn lên mạnh mẽ, thừa hưởng vết bớt – minh chứng cho dòng máu nhà họ. Nhưng với tôi, vết bớt ấy còn nhắc nhớ một bài học cay đắng:
Trong gia đình, bi kịch lớn nhất không phải nghèo khó, mà là khi lòng tin bị phản bội. Và đôi khi, chính trong cơn giông bão, con người mới nhận ra ai thật sự xứng đáng được gọi là người thân.
61 tuổi, tôi tái giá với mối tình đầu

Tôi tên Minh, năm nay 61 tuổi. Vợ đầu của tôi mất cách đây 8 năm vì bệnh nặng. Suốt ngần ấy năm, tôi sống lủi thủi một mình. Con cái đều lập gia đình, mỗi tháng ghé qua đưa tiền, mua thuốc, rồi lại vội vã rời đi.
Tôi không trách các con. Chúng nó bận, tôi hiểu. Nhưng có những tối mưa gió, nằm nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn, tôi thấy mình nhỏ bé và cô độc khủng khiếp.
Năm ngoái, tôi lên Facebook, vô tình tìm được Liên – mối tình đầu thời cấp ba. Hồi đó tôi thích Liên lắm. Tóc cô dài ngang lưng, mắt đen láy, cười rạng rỡ. Nhưng khi tôi còn đang lo thi đại học thì gia đình cô gả về miền Nam cho một người đàn ông hơn cô 10 tuổi.
Chúng tôi mất liên lạc từ đó. Bốn mươi năm sau gặp lại, cô đã là góa phụ, chồng qua đời được 5 năm, sống cùng con trai út nhưng nó làm ăn xa, ít về.
Ban đầu, chúng tôi chỉ nhắn tin hỏi thăm. Rồi gọi điện. Rồi hẹn cà phê. Rồi chẳng hiểu sao, cứ cách vài ngày, tôi lại chạy xe qua thăm cô, mang theo ít trái cây, hộp bánh, và vài món thuốc bổ xương khớp.
Một lần, tôi nói đùa:
– Hay là… hai đứa già này cưới nhau cho đỡ cô đơn?
Không ngờ, mắt cô đỏ hoe. Tôi luống cuống giải thích thì cô bật cười, gật đầu nhẹ.
Thế là, 61 tuổi, tôi tái giá với mối tình đầu.
Ngày cưới, tôi mặc áo dài gấm màu nâu sẫm, cô mặc áo dài lụa trắng, tóc vấn đơn giản, cài một chiếc kẹp ngọc trai nhỏ xíu. Bạn bè, hàng xóm đến chúc mừng đông đủ. Ai cũng bảo: “Trông cô chú như hồi trẻ lại.”
Tôi cũng thấy mình trẻ thật. Tối đó, chúng tôi dọn dẹp xong mâm cỗ thì đã gần 10 giờ. Tôi pha sẵn cho cô ly sữa nóng, rồi khệ nệ đóng cửa, tắt đèn ngoài hiên.
Đêm tân hôn – cái đêm mà suốt tuổi già tôi cứ nghĩ sẽ không bao giờ có nữa – cuối cùng cũng tới.
Khi tôi vừa cởi áo cô, tôi giật mình. Khắp lưng, vai và cánh tay cô là những vết sạm màu, những vết hằn cũ dài chằng chịt. Tôi đứng sững, tim nhói lên.
Cô kéo vội tấm chăn che người, ánh mắt hoảng sợ. Tôi run run hỏi:
– Sao… sao lại thế này hả Liên?
Cô quay mặt đi, giọng nghẹn lại:
– Ngày xưa, ông ấy hay nóng giận… la mắng, khó tính… Em không dám nói với ai…
Tôi ngồi phịch xuống giường, không cầm được nước mắt. Tôi thương cô, thương đến thắt ruột. Hóa ra suốt mấy chục năm, cô đã sống trong sợ hãi, trong tủi nhục, không dám chia sẻ cùng ai. Tôi khẽ cầm tay cô, đặt lên ngực mình:
– Không sao đâu… Từ nay, sẽ không còn ai làm em buồn nữa. Không ai được quyền làm em tổn thương nữa… Ngoài anh, nhưng anh chỉ làm em hạnh phúc thôi.
Cô bật khóc. Tiếng khóc nghẹn, nhỏ nhưng run rẩy. Tôi kéo cô vào lòng, ôm thật chặt. Lưng cô gầy, xương nhô lên, nhưng người phụ nữ bé nhỏ này, suốt đời chỉ biết nhẫn nhịn.
Đêm tân hôn của chúng tôi không giống những cặp vợ chồng trẻ. Chúng tôi chỉ nằm bên nhau, nghe tiếng dế kêu ngoài sân, nghe gió rì rào qua kẽ lá. Tôi vuốt tóc cô, khẽ hôn lên trán cô. Cô cũng vuốt má tôi, thì thầm:
– Cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã cho em biết, trên đời này vẫn còn người thương em.
Tôi mỉm cười. 61 tuổi, tôi mới hiểu, hạnh phúc đôi khi không phải là tiền bạc, không phải những ngày trai trẻ sục sôi. Mà là khi về già, có một bàn tay để nắm, có một bờ vai để dựa, và có một người sẵn sàng ngồi cạnh mình suốt đêm chỉ để lắng nghe nhịp tim nhau đập.
Ngày mai rồi sẽ tới. Cũng chẳng biết còn sống được bao lâu. Nhưng tôi chắc chắn một điều: những ngày còn lại của đời cô, tôi sẽ bù đắp, sẽ yêu thương, sẽ trân trọng, để cô không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
Vì với tôi, đêm tân hôn hôm nay, chính là món quà lớn nhất mà cuộc đời đã trả lại, sau cả nửa thế kỷ thương nhớ, bỏ lỡ và đợi chờ.