Đã rõ lý do Ngân 98 bị b:.ắ:.t, z:.í:.ch cả chân luôn trời ơi
Võ Thị Ngọc Ngân (biệt danh “Ngân 98”) – điều hành Công ty TNHH TM-DV ZuBu và Hộ kinh doanh ZuBu shop – bị cáo buộc Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm.
* Tiếp tục cập nhật
Ngân 98 tại cơ quan điều tra. Ảnh: Công an TP HCM
Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP.HCM (Phòng Cảnh sát kinh tế) vừa ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can và Lệnh bắt tạm giam đối với Võ Thị
Ngọc Ngân (biệt danh “Ngân 98”) – điều hành Công ty TNHH TM-DV ZuBu và Hộ kinh doanh ZuBu shop – về tội “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm” theo Điều 193 Bộ luật Hình sự.
Võ Thị Ngọc Ngân (tức DJ Ngân 98) – điều hành Công ty TNHH TM-DV ZuBu và Hộ kinh doanh ZuBu shop – bị cáo buộc Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm.
* Tiếp tục cập nhật
Ngày 13/10, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP HCM (Phòng Cảnh sát kinh tế) bắt tạm giam Võ Thị Ngọc Ngân (biệt danh Ngân 98), người điều hành Công ty TNHH TM-DV ZuBu và Hộ kinh doanh ZuBu shop, để điều tra tội
Võ Thị Ngọc Ngân (tức DJ Ngân 98) – điều hành Công ty TNHH TM-DV ZuBu và Hộ kinh doanh ZuBu shop – bị cáo buộc Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm.
* Tiếp tục cập nhật
Ngày 13/10, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP HCM (Phòng Cảnh sát kinh tế) bắt tạm giam Võ Thị Ngọc Ngân (biệt danh Ngân 98), người điều hành Công ty TNHH TM-DV ZuBu và Hộ kinh doanh ZuBu shop, để điều tra tội
Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm theo Điều 193 Bộ luật Hình sự.
Ngân 98 tại cơ quan điều tra. Ảnh: Công an TP HCM
Theo điều tra, Ngân thành lập và điều hành Công ty ZuBu (do mẹ ruột của Ngân đứng tên giám đốc) và Hộ kinh doanh ZuBu shop (do người khác đứng tên). Trên thực tế, mọi hoạt động điều hành, tài chính và kinh doanh đều do Ngân trực tiếp chỉ đạo và hưởng lợi.
Từ năm 2021, Ngân hợp tác với một số nhà máy tại Hà Nội để đặt gia công các sản phẩm thực phẩm bảo vệ sức khỏe giảm cân như Super Detox X3, X7, X1000. Trên giấy tờ, đây là những sản phẩm được cấp phép lưu hành. Tuy nhiên, Ngân đã lợi dụng hình thức “hàng tặng kèm” để tiêu thụ thêm một loại sản phẩm khác mang tên “viên rau củ Collagen”.
Qua điều tra, “viên rau củ Collagen” không được cấp phép lưu hành, không có hồ sơ công bố sản phẩm, nhưng vẫn được Ngân cho đóng gói, dán nhãn trùng thương hiệu X3 – X7 – X1000, và quảng cáo là “tăng hiệu quả giảm cân khi dùng kèm”. Trên bao bì, Ngân ghi chú “hàng tặng kèm, không bán” nhằm đối phó cơ quan quản lý, song thực tế bán trọn bộ cho khách hàng như một liệu trình hoàn chỉnh, khuyến khích sử dụng song song để “đạt hiệu quả giảm cân nhanh hơn”.
Các sản phẩm được vận chuyển từ nhà máy ở Hà Nội vào kho hàng của ZuBu shop tại TP HCM, sau đó phân phối qua mạng xã hội Facebook, TikTok và đường dây nóng của Công ty ZuBu. Khách hàng được tư vấn mua theo “liệu trình giảm cân” từ 4 đến 15 kg, mỗi bộ sản phẩm gồm một hộp X3/X7/X1000 và một gói Collagen tương ứng, giá bán từ 870.000 đến 1,1 triệu đồng.
Ngân 98 và số hàng giả. Ảnh: Công an TP HCM
Tiền bán hàng được chuyển qua nhiều tài khoản ngân hàng của người thân, nhân viên để che giấu dòng tiền, trước khi tập trung về tài khoản cá nhân của Ngân. Theo dữ liệu do các đơn vị giao hàng cung cấp, chỉ trong giai đoạn 2023-2024, doanh thu từ hoạt động này lên tới hàng trăm tỷ đồng.
Biết chồng có người khác, vợ đặt 20 mâm cỗ mời cả làng đến chỉ để nói một câu khiến ai cũng lặng người

Biết chồng có người khác, vợ đặt 20 mâm cỗ mời cả làng đến chỉ để nói một câu khiến ai cũng lặng người
Hạnh năm nay 32 tuổi, quê miền Trung, lấy chồng xa quê, về làm dâu trong một gia đình khá giả. Suốt 7 năm kết hôn, cô dốc hết tâm can vun vén. Ai nhìn vào cũng khen: “Cô Hạnh khéo lắm, chồng con yên ấm, kinh tế vững vàng.” Nhưng chỉ có Hạnh mới hiểu, những lời khen đó chát đắng đến mức nào.
Chồng cô, anh Quang, trước đây hiền lành, chăm chỉ. Từ ngày mở xưởng mộc riêng, có tiền, anh bắt đầu thay đổi. Quang hay về muộn, ăn nói cộc lốc, thậm chí có hôm về nhà với mùi nước hoa lạ. Mỗi lần Hạnh hỏi, anh gắt lên:
– Cô bớt soi mói đi. Tôi đi làm chứ có đi chơi đâu mà lắm chuyện.
Hạnh âm thầm chịu đựng. Nhưng đến hôm đó, khi thấy chiếc khăn lụa phụ nữ vương trên ghế xe hơi của chồng, lòng cô tan nát. Cô biết mình phải làm gì đó, không phải để níu giữ một người đàn ông đã thay lòng, mà để tự giải thoát cho mình.
Ngày Chủ Nhật, Hạnh gọi cho dịch vụ đặt tiệc lớn nhất làng, đặt 20 mâm cỗ, dặn kỹ:
– Làm thật tươm tất, đủ món ngon nhất. Chi phí tôi thanh toán hết.
Sáng hôm sau, cả làng xôn xao khi thấy nhân viên dựng rạp, bày bàn ghế trước sân nhà Hạnh. Họ rỉ tai nhau:
– Không biết nhà này có chuyện gì mà mời đông vậy.
Đến trưa, bà con lối xóm, họ hàng gần xa đều có mặt. Ai cũng vui vẻ, vừa ăn vừa bàn tán. Hạnh mặc bộ váy trắng giản dị nhưng trang nhã, tay đỡ đứa con trai 5 tuổi, ánh mắt bình thản lạ thường. Chồng cô ngồi một góc, nét mặt khó chịu, thỉnh thoảng liếc vợ với vẻ nghi ngờ.
Tiệc được dọn ra, mọi người nâng ly chúc mừng mà chẳng rõ mừng gì. Đến khi Hạnh bước lên, cầm micro, nở nụ cười nhạt, cả rạp im phăng phắc.
Cô hít sâu, giọng vang lên, run nhẹ nhưng rõ ràng:
– Hôm nay, con xin cảm ơn mọi người đã tới dự bữa cơm này. Con chỉ có một điều muốn nói.
Ánh mắt cô lướt qua Quang, dừng lại, đong đầy sự thất vọng.
– Con xin lỗi vì đã giấu mọi người chuyện gia đình. Mấy tháng nay, chồng con có người khác bên ngoài. Con đã cố nhẫn nhịn, cố làm tròn phận vợ, nhưng con hiểu… người đã không thương mình thì có giữ cũng chỉ thêm nhục nhã.
Cả rạp im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Quang, gương mặt anh ta tái đi. Một vài tiếng xì xào vang lên. Hạnh nuốt nước mắt, tiếp tục:
– Bữa cơm hôm nay, con coi như bữa tiễn biệt cho cuộc hôn nhân này. Con muốn cảm ơn bố mẹ chồng đã thương con như con gái, cảm ơn hàng xóm đã luôn yêu quý. Con cũng xin lỗi nếu đường đột. Từ ngày mai, con và con trai sẽ chuyển ra ngoài ở riêng. Con không muốn thằng bé lớn lên trong sự cãi vã và khinh thường.
Dứt lời, Hạnh cúi đầu. Tiếng sụt sùi vang lên khắp rạp. Mẹ chồng cô khóc nấc, chạy lên nắm tay con dâu:
– Con ơi, con đừng đi. Để mẹ dạy lại nó. Con là con gái mẹ mà…
Hạnh lắc đầu, giọt nước mắt rơi xuống nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười bình thản:
– Mẹ ơi, con không hận anh ấy đâu. Con chỉ không thể sống bên một người không còn thương mình. Con muốn con trai con sau này sẽ trở thành người đàn ông tốt, biết trân trọng phụ nữ.
Quang lúc này mới đứng bật dậy, gào lên:
– Cô đừng làm trò trước mặt cả làng như thế! Cô muốn bôi nhọ tôi à?
Hạnh nhìn anh, giọng nhẹ như gió:
– Em không cần bôi nhọ anh. Anh tự làm điều đó rồi.
Nói xong, cô quay vào nhà thu dọn ít quần áo của con, đeo ba lô nhỏ, dắt con trai rời đi. Bữa tiệc vẫn diễn ra, nhưng chẳng ai còn thiết ăn uống. Mọi người nhìn theo bóng hai mẹ con, lòng nặng trĩu.
Bữa cơm 20 mâm hôm ấy, Hạnh không tổ chức để níu kéo, không tổ chức để trả thù. Cô tổ chức để tuyên bố tự do cho chính mình, để mọi người hiểu, không có ai bắt buộc phải sống mãi trong tổn thương chỉ vì hai chữ “gia đình.”
Sau hôm đó, người ta vẫn nhắc mãi câu nói của Hạnh – câu nói khiến cả làng lặng người:
“Người đã không thương mình, có giữ cũng chỉ thêm nhục nhã.”