Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà bị cả làng bê u rếu
Nhưng với một vùng quê mà “lời đồn còn nhanh hơn điện thoại”, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát khi mẹ Thắm tái mặt thấy con gái sáng sớm mới lê lết về
, đầu tóc ướt sũng, áo quần lấm lem.
Chưa cần nghe giải thích, hàng xóm đã tràn miệng phán xử:
– “Đi đêm không về là hư rồi
!”
– “Khéo có bầu rồi cũng nên…”
– “Cái loại ấy chỉ còn nước gả cho thằng Sứt thôi!”
Thằng Sứt – tên là Tuấn, sống một mình ở cuối xóm. Từ nhỏ môi bị sứt, nói ngọng, mặt mũi lầm lì,
bị ghét, bị sợ, bị coi là “quái gở”. Nhưng không ai biết rõ anh làm gì, sống ra sao, chỉ biết lâu lâu thấy có xe ô tô biển tỉnh khác tới tìm.
Gia đình Thắm hoảng loạn vì sĩ diện. Mẹ cô không dám ngẩng đầu lên chợ, cha cô cay đắng đến mức chỉ thốt một câu gọn lỏn:
– “Gả nó cho thằng Tuấn, cho xong!”
Không ai hỏi ý Thắm. Cô bị ép cưới chỉ sau 3 ngày. Không váy cưới, không lễ rình rang, chỉ là một đám cưới lặng lẽ như đưa dâu thầm lặng giữa ánh mắt dèm pha của cả làng.
Đêm tân hôn.
Tuấn không đụng vào Thắm. Chỉ rót cho cô cốc nước ấm rồi ngồi đọc sách, im lặng.
Thắm thì ngồi thẫn thờ, nước mắt lăn dài… nhưng không phải vì đau khổ.
Mà vì lần đầu tiên trong đời, cô thấy một người đàn ông không hề xét nét, không hỏi chuyện quá khứ, cũng chẳng động tay động chân.
Anh ta… chỉ nói:
– “Ngủ sớm đi, mai anh đưa em đi nơi này.”
Sáng hôm sau, Thắm được Tuấn chở bằng xe ô tô riêng – chính là chiếc xe từng nhiều lần đỗ ở cuối xóm.
Điểm đến: Một tòa nhà 7 tầng giữa thị xã.
Tuấn điềm tĩnh đưa cô vào, ký tên, quẹt thẻ… đích thân dẫn cô lên tầng 5, phòng Giám đốc.
Rồi quay sang nói:
– “Từ nay, em phụ trách kinh doanh khu mỹ phẩm này. Chị Trinh – thư ký anh – sẽ hướng dẫn em mọi thứ.”
Thắm đứng chết trân.
Hóa ra: Tuấn không hề là gã nhà quê “sứt môi tật nguyền” như làng đồn.
Anh là kỹ sư công nghệ sinh học, du học sinh Pháp, về nước mở 2 công ty dược mỹ phẩm, chỉ vì không thích phô trương nên
chọn về quê sống ẩn dật, nghiên cứu thí nghiệm, giao việc cho đối tác xử lý.
Lũ trẻ trong làng gọi anh là “quái gở”, nhưng thực chất
anh đang sở hữu cả hệ thống phân phối ở 12 tỉnh miền Trung.
Và cú twist nghẹt thở nhất là:
Tuấn từng thích Thắm.
Năm cô 17 tuổi, bị ngất ở chợ vì đói do nhà thiếu ăn,
chính anh là người đã lén đưa tiền cho chủ sạp gửi cho cô
Thắm bật khóc.
– “Sao anh lại đồng ý cưới em? Sau mọi chuyện…”
Tuấn chỉ cười:
– “Vì anh biết em không như họ nói. Và anh đợi… đến lúc em đủ mạnh mẽ để rời khỏi nơi này cùng anh.”
Một tháng sau, xe của công ty đỗ kín đầu làng Đông Hòa để đón Giám đốc khu vực miền Trung – chị Thắm – đi thị sát.
Cả làng trố mắt, chết lặng.
Người từng dè bỉu, kẻ từng chê bai, giờ cúi mặt lặng im.
Và cũng từ hôm ấy, dân làng Đông Hòa học được bài học đắt giá:
“Không phải ai sứt môi cũng đáng khinh, và không phải ai về muộn cũng đáng xấu hổ. Cái đáng xấu hổ nhất – chính là miệng thiên hạ.”
Hàng xóm không giao lưu với ai bỗng dưng tươi cười sang mời cưới con
Gia đình ông Khải dọn về ngôi làng nhỏ ấy đã được hai năm. Ngày đầu tiên, cả xóm ai cũng tò mò và hân hoan: người mới về, lại xây nhà to, xe cộ sang trọng. Thế nhưng, niềm vui chóng tàn khi mọi người nhận ra ông Khải chẳng giống những người khác trong làng. Ông ít cười, ít nói, chẳng mấy khi giao tiếp, cứ lặng lẽ đóng cửa như thể ngăn cách với cả thế giới bên ngoài.
Đám ma trong xóm, ai cũng thấy bóng ông đứng khuất sau cửa sổ, nhưng tuyệt nhiên chẳng bao giờ bước ra một lời chia buồn. Cái dáng vẻ lạnh lùng ấy khiến người ta dần dà bàn tán.
Một buổi chiều, bà Hòa – hàng xóm sát vách – cằn nhằn với chồng:
– Ông Khải nhà bên kỳ lạ thật! Đám tang bà Bảy tuần trước, người trong xóm kéo nhau đi phụ giúp, ông ta cũng chẳng ló mặt. Lần nào cũng thế, cứ đóng cửa im lìm.
Ông Quân, chồng bà, khẽ gật gù:
– Tôi cũng thấy vậy. Người đâu mà sống như cái bóng. Chắc ông ta có chuyện khó nói.
Nhưng rồi, điều kỳ lạ càng rõ rệt hơn khi con trai lớn của ông Khải chuẩn bị cưới vợ.
Sáng hôm ấy, người ta ngạc nhiên khi thấy ông Khải đích thân đi từng nhà, tay cầm thiệp hồng. Ông gõ cửa, gương mặt vẫn nghiêm nghị nhưng lời lẽ lễ phép:
– Tôi là Khải, nhà phía bên kia. Cuối tuần này con trai tôi cưới vợ, mong anh chị đến chung vui.
Bà Lành – sống đối diện – hơi sững sờ, nhận thiệp rồi hỏi:
– Ông Khải, bấy lâu nay tôi thấy ông chẳng giao lưu với ai, nay mới sang. Thật bất ngờ đấy.
Ông Khải chỉ khẽ gật đầu, môi nhếch một nụ cười gượng:
– Tôi ít ra ngoài, mong anh chị thông cảm. Hôm nay là việc trọng đại, mong được bà con tới dự.
Nói rồi, ông lại vội vã rời đi.
Ngày cưới đến, căn nhà ông Khải rộn ràng khác hẳn thường ngày. Sân trước bày san sát mâm cỗ, toàn cao lương mỹ vị. Người phục vụ đi lại tấp nập, trông chẳng khác gì tiệc lớn ở thành phố. Nhưng trái với sự linh đình ấy, khách khứa lại lác đác. Cả xóm chỉ dăm ba người tới, phần nhiều vẫn là những gương mặt ngại ngần, vừa ngồi vừa nhìn nhau.
Bà Lành khẽ thở dài với bà Hòa:
– Cỗ bàn thì sang trọng, mà lòng người vẫn e dè. Sống khép kín quá, nên giờ người ta chẳng muốn tới.
Sân nhà ông Khải vẫn sáng đèn, nhưng từng mâm cỗ nguyên vẹn như một nỗi xót xa phơi bày.
Cuối tiệc, một người phục vụ mang tới hộp quà nhỏ, không đề tên, chẳng có thiệp. Ông Khải mở ra, bên trong chỉ có một bức tranh cũ. Nét vẽ thô nhưng rõ ràng: cảnh đám tang bà Bảy – hàng xóm năm ngoái – với đám đông người đưa tiễn, riêng góc tranh lại vẽ một ngôi nhà đóng kín cửa.
Ông Khải sững lại, bàn tay run khẽ. Bà Thúy – vợ ông – nhìn chồng, ánh mắt đầy lo âu mà chẳng dám thốt lời.
Bức tranh giản dị ấy như một lưỡi dao, cứa vào khoảng cách ông đã cố dựng suốt hai năm qua. Ông vốn muốn giữ mình, nhưng sự lạnh nhạt ấy giờ quay ngược lại, biến thành cái giá đắt cho cả gia đình trong ngày trọng đại nhất.
Ông Khải khép hộp quà, ánh mắt mờ đi. Lần đầu tiên, người ta thấy ông không còn vẻ lạnh lùng nữa, mà thay vào đó là một sự bẽ bàng khó giấu.
Chia buồn với những người đã 'ấy' với Ngân 98: Vào viện mà khám ngay đi thôi

Quá trình khởi tố, bắt tạm giam Võ Thị Ngọc Ngân (tức “Ngân 98), cơ quan điều tra thu giữ nhiều thùng hàng là thực phẩm chức năng với nhiều mẫu mã, chủng loại khác nhau.
Mới đây, Phòng Cảnh sát kinh tế, Công an TPHCM ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can và bắt tạm giam Ngân (SN 1998) về tội “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm” theo Điều 193, Bộ luật Hình sự.
Theo kết quả điều tra, Võ Thị Ngọc Ngân là người trực tiếp điều hành Công ty TNHH TM-DV ZuBu và Hộ kinh doanh ZuBu Shop. Toàn bộ hoạt động sản xuất, kinh doanh, tài chính đều do Ngân chỉ đạo và hưởng lợi.
Từ năm 2021, Ngân hợp tác với một số nhà máy ở Hà Nội để đặt gia công các sản phẩm thực phẩm bảo vệ sức khỏe (giảm cân) mang thương hiệu Super Detox X3, X7, X1000… Các sản phẩm này có giấy phép lưu hành hợp pháp.
Ngân 98, tức Võ Thị Ngọc Ngân bị khởi tố, bắt tạm giam về tội “Sản xuất, buôn bán hàng giả là thực phẩm”. Ảnh: CA
Tuy nhiên, Ngân đã lợi dụng hình thức “hàng tặng kèm” để tiêu thụ thêm một loại sản phẩm khác không được cấp phép mang tên “viên rau củ Collagen”.
Thực tế, “viên rau củ Collagen” không có hồ sơ công bố chất lượng, không được cấp phép lưu hành, nhưng được Ngân cho đóng gói, dán nhãn trùng thương hiệu X3 – X7 – X1000, rồi quảng cáo là “sản phẩm bổ trợ giúp tăng hiệu quả giảm cân”.
Mỗi bộ sản phẩm nêu trên có giá từ 870 nghìn đồng đến 1,1 triệu đồng, được tư vấn giúp người dùng giảm 4–15kg.
Theo kết quả giám định của cơ quan chức năng, các mẫu sản phẩm do ZuBu kinh doanh không đạt chỉ tiêu chất lượng và bị xác định là hàng giả. Đặc biệt, một số mẫu “viên rau củ Collagen” chứa chất bị Bộ Y tế cấm sử dụng.
Kết quả điều tra cho thấy, hoạt động buôn bán hàng giả được tổ chức tinh vi, có hệ thống. Cụ thể, Ngân cho nhân viên tư vấn, quảng cáo online, nhận đơn và giao hàng toàn quốc. Doanh thu từ năm 2023 đến 2024 ước đạt hàng trăm tỷ đồng.
Ngân 98 cùng tang vật hàng hoá thu giữ. Ảnh: CA
Các sản phẩm thực phẩm bảo vệ sức khỏe (giảm cân) mang thương hiệu Super Detox X3, X7, X1000… bị xác định là không đạt chỉ tiêu chất lượng, hàng giả. Ảnh: CA
Tang vật cơ quan công an thu giữ. Ảnh: CA