Con gái m;ất t;ích khi di du lịch, 8 năm sau người mẹ thấy hình của con x;ăm trên cánh tay 1 người đàn ông …
Một buổi chiều đầu tháng 7, biển Sầm Sơn đông nghịt người. Tiếng cười nói, tiếng trẻ con gọi nhau í ới hòa lẫn trong tiếng sóng vỗ. Nhưng với bà Hạnh, ký ức về nơi này mãi là một vết cứa sâu không bao giờ lành. Tám năm trước, cũng chính ở đây, bà đã lạc mất con gái duy nhất – bé Thảo, khi ấy vừa tròn 10 tuổi.
Hôm đó, đoàn du lịch của gia đình đi tắm biển. Bà Hạnh vừa quay lưng một chút để lấy khăn tắm thì không còn thấy bóng dáng con đâu nữa. Lúc đầu, bà nghĩ Thảo chạy theo đám bạn cùng đoàn, nhưng tìm khắp nơi, hỏi tất cả mọi người, không ai thấy. Ban quản lý bãi biển lập tức được báo tin, loa phát thanh dội vang tìm bé gái mặc váy hoa xanh, tóc buộc đuôi gà, nhưng vô vọng.
Lực lượng cứu hộ đã lặn tìm dưới biển, cảnh sát địa phương cũng vào cuộc, nhưng không phát hiện dấu vết nào. Không một chiếc dép, không một món đồ chơi hay túi xách nhỏ của Thảo. Mọi thứ như bốc hơi.
Tin tức lan khắp nơi: “Bé gái 10 tuổi mất tích bí ẩn ở bãi biển Sầm Sơn.” Một số người cho rằng em bị sóng cuốn, nhưng biển hôm đó khá êm. Có người nghi ngờ bị kẻ xấu bắt cóc, song camera khu vực lại không ghi lại gì rõ ràng.
Sau nhiều tuần, gia đình đành ngậm ngùi trở về, mang theo nỗi đau rỉ máu. Từ đó, bà Hạnh bắt đầu chuỗi ngày đi tìm con bất tận: in tờ rơi, nhờ các nhóm từ thiện tìm giúp, chạy xe khắp tỉnh lân cận theo những tin đồn “thấy bé gái giống Thảo”. Nhưng tất cả chỉ là ảo vọng.
Ông Nam – chồng bà – vì cú sốc quá lớn mà sinh bệnh, mất sau đó ba năm. Người làng ai cũng bảo bà Hạnh thật kiên cường khi vẫn một mình gánh vác quán tạp hóa nhỏ, vừa sống vừa ôm hy vọng tìm con. Với bà, Thảo chưa bao giờ chết. Bà luôn tin con vẫn còn đâu đó, chỉ cần bà chưa bỏ cuộc thì vẫn có một ngày gặp lại.
Tám năm sau, vào một buổi sáng tháng 4 oi ả, bà Hạnh đang ngồi bán hàng trước cửa thì bất chợt nghe tiếng động cơ xe máy dừng lại. Một nhóm thanh niên ghé vào mua nước. Bà thoáng không để ý, cho đến khi ánh mắt bà sững lại: trên cánh tay phải của một người đàn ông, lộ ra hình xăm chân dung một bé gái.
Hình vẽ không cầu kỳ, chỉ phác họa nét mặt tròn, đôi mắt sáng và kiểu tóc buộc đuôi gà. Nhưng với bà, nó quá quen thuộc. Tim bà nhói lên, tay run bần bật, ly nước suýt rơi. Đó chính là gương mặt con gái bà – Thảo.
Không thể kìm nén, bà đánh bạo hỏi:
– Cậu ơi, hình xăm này… là ai thế?
Người đàn ông hơi ngập ngừng, rồi cười gượng:
– À, người quen thôi bác ạ.
Câu trả lời khiến lòng bà Hạnh dậy sóng. Bà cố bình tĩnh hỏi thêm, nhưng nhóm thanh niên vội vàng trả tiền rồi nổ máy đi mất. Bà vội vàng chạy theo, nhưng chỉ kịp nhìn thấy biển số xe lẫn vào dòng người đông đúc.
Đêm đó, bà trằn trọc không ngủ. Hình ảnh cánh tay với gương mặt con gái cứ ám ảnh. Tại sao một người lạ lại xăm hình Thảo? Họ có mối liên hệ gì với con bà? Liệu có phải con còn sống, và người này là manh mối?
Ngày hôm sau, bà quyết định đến công an xã, trình bày sự việc. Ban đầu, ai cũng cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp – có thể là một hình xăm ngẫu nhiên giống Thảo. Nhưng bà Hạnh quả quyết: “Tôi là mẹ, không thể nhầm được. Đó chính là con tôi.”
Công an ghi nhận thông tin, đồng ý hỗ trợ xác minh. Bà Hạnh cũng chủ động dò hỏi xung quanh, nhờ những người quen làm nghề xe ôm, bán hàng rong để ý. Mỗi khi có bóng dáng một thanh niên đi xe máy lạ, bà lại hồi hộp nhìn theo.
Một tuần trôi qua, bà bất ngờ nhận được tin từ một người xe ôm: đã thấy nhóm thanh niên đó tụ tập ở một quán nhậu nhỏ gần bến xe. Bà Hạnh tức tốc tìm đến, nhưng khi bà tới nơi thì họ đã rời đi. Tuy nhiên, chủ quán cho biết họ thường xuyên ghé, và người có hình xăm tên là Cường, khoảng ngoài 30 tuổi, làm nghề lái xe đường dài
Nghe tới đó, bà Hạnh càng thêm quyết tâm. Lần đầu tiên sau 8 năm, bà cảm thấy một tia sáng thật sự lóe lên. Nhưng bà không ngờ, hành trình lần này còn chông gai và mờ mịt hơn cả trước kia.
Bà Hạnh tiếp tục kiên trì theo dõi. Sau nhiều ngày chờ đợi ở quán nhậu, cuối cùng bà cũng gặp lại Cường. Vẫn chiếc xe máy cũ, vẫn cánh tay xăm hình bé gái ấy. Bà đánh liều bước tới, đứng chặn trước cửa quán, ánh mắt vừa run rẩy vừa kiên quyết:
– Cậu ơi, cho tôi hỏi thật… Hình xăm trên tay cậu, rốt cuộc là ai?
Cường thoáng giật mình, nhưng rồi thở dài. Anh ngập ngừng một lát, rồi khẽ nói:
– Bác đừng hỏi nhiều. Tôi chỉ muốn nhớ tới một người từng gặp.
Câu trả lời càng khiến bà thêm nghi ngờ. Bà Hạnh khẩn khoản:
– Tôi xin cậu. Tôi mất con gái ở Sầm Sơn cách đây tám năm. Tôi nhìn hình đó… giống hệt nó. Cậu có biết gì thì nói cho tôi.
Cường thoáng lảng tránh, nhưng khi thấy nước mắt người mẹ, nét mặt anh trở nên trĩu nặng. Anh im lặng một lúc lâu, rồi thì thầm:
– Năm đó, tôi đi theo nhóm làm thuê cho một người đàn ông lạ. Tình cờ, tôi thấy họ chở theo một bé gái khóc lóc ở khu vực gần biển. Lúc ấy tôi chỉ là thằng trẻ, chẳng dám can thiệp. Nhưng gương mặt con bé ám ảnh tôi mãi, nên tôi xăm lại để không quên.
Nghe tới đây, bà Hạnh chết lặng. Tim bà vừa nhói đau vừa le lói hy vọng. Nếu lời Cường nói đúng, nghĩa là Thảo không chết đuối, mà đã bị bắt đi. Nhưng ai là người đàn ông kia? Hiện giờ con ở đâu?
Công an sau đó vào cuộc, ghi lời khai của Cường. Họ bắt đầu lật lại hồ sơ vụ mất tích năm xưa, so sánh lời khai, tìm nhân chứng. Một số mảnh ghép dần khớp lại: thời điểm đó, có vài đối tượng lạ mặt xuất hiện quanh bãi biển, từng bị nghi ngờ hoạt động buôn người.
Bà Hạnh vừa sợ hãi vừa hy vọng. Suốt tám năm, bà đã học cách chấp nhận sự mất mát, nhưng nay, ngọn lửa tìm con lại bùng lên. Mỗi đêm, bà cầu nguyện chỉ cần một lần nữa được thấy con, dù chỉ để biết con còn sống.
Câu chuyện vẫn còn bỏ ngỏ. Nhưng với bà Hạnh, việc nhìn thấy hình xăm ấy đã là một minh chứng: Thảo từng tồn tại trong ký ức của một người ngoài. Và điều đó đủ để bà tin – con mình vẫn còn đâu đó, đang chờ ngày trở về.
Tài xế tốt bụng dừng xe giúp 3 cô gái ướt mưa, cái kết rùng mình hơn lời đồn

“Thương 3 cô gái ướt mưa trên đèo Bảo Lộc anh tài xế cho đi nhờ, ai ngờ cái kết đúng như l;ời đ;ồn ……Đèo Bảo Lộc lúc mưa xuống không chỉ trơn trượt, mù mịt, mà còn chở theo những lời đồn thổi rợn người về ba cô gái bí ẩn từng khiến một tài xế xe tải mất tích không dấu vết. Người ta bảo: “Thấy ai đứng bên đường khi trời mưa, nhất là ba người con gái, thì đừng bao giờ dừng xe.”
Tối hôm đó, mưa đổ như trút nước trên đèo Bảo Lộc. Trần Vũ – một tài xế xe tải đường dài 35 tuổi – đang lái chuyến hàng cuối cùng trước khi về quê đón Tết. Đèo quanh co, đèn xe mờ ảo, radio phát lạo xạo tiếng nhạc bolero buồn. Anh dừng lại bên một quán nhỏ nhưng đã đóng cửa. Trời mỗi lúc một lạnh hơn.
Gần đến khúc cua “cây thông cô đơn” – đoạn đèo nổi tiếng vì nhiều vụ tai nạn – anh bất chợt thấy ba cô gái đứng nép sát vào vách đá, áo mưa mỏng manh, mặt mũi lấm lem. Một cô vẫy tay cuống cuồng.
Vũ đạp thắng, chần chừ. Tim anh đập mạnh.
Lời đồn từng nghe ở bến xe lại vang lên trong đầu: “Ba cô gái xin đi nhờ lúc mưa. Ai cho đi là không thấy mặt trời hôm sau.”
Nhưng rồi một làn sét lóe ngang trời, soi rõ đôi mắt thất thần của cô gái đứng giữa. Không phải ma. Là người thật, và đang hoảng loạn.
Anh thở dài, mở cửa:
– Mưa thế này, lên xe đi! Nhưng tôi chỉ chở đến hết đèo thôi đó.
Ba cô gái leo lên, ướt sũng và lạnh run. Mùi đất, mùi mưa, và một chút hương nước hoa nhẹ nhàng theo vào khoang lái.
Cô ngồi gần Vũ tên Nhung – tóc dài, da trắng, giọng miền Nam. Cô thứ hai tên Linh – mắt sắc sảo, hay cắn môi. Cô út là Mai – nhỏ tuổi nhất, ít nói và luôn nắm chặt một chiếc túi nhỏ màu đen.
– Sao ba em đi bộ giữa đèo thế này? – Vũ hỏi, cố làm dịu không khí.
– Xe tụi em bị hư máy, sóng điện thoại không có. Tụi em đi Đà Lạt dự đám cưới bạn, chẳng ngờ mưa thế này – Nhung trả lời, giọng hơi run.
Xe tiếp tục bò lên đèo, đèn pha hắt ánh sáng mờ vào rừng thông đặc quánh. Không khí trong xe dần lặng lẽ. Cô gái tên Mai khẽ thút thít, như đang cố giấu điều gì đó.
Mỗi khi xe đi qua một đoạn cua hiểm,đèn chập chờn như bị nhiễu điện. Vũ cảm thấy ghế sau lún hơn bình thường, như có thêm người ngồi. Anh nhìn lại qua gương chiếu hậu – vẫn ba cô gái, không hơn không kém.
Gió ù ù bên ngoài. Trời bỗng rền vang một tiếng sét. Xe chao đảo nhẹ.
– Anh Vũ… – Mai cất tiếng. – Nếu tụi em nói tụi em cần giúp đỡ thật sự, anh có tin không?
Vũ ngập ngừng, nhìn thẳng vào kính chiếu hậu:
– Tôi là tài xế, gặp người hoạn nạn thì giúp. Nhưng các em có điều gì muốn nói, thì nên nói ngay.
Mai siết chặt túi. Linh liếc nhìn Nhung, gật đầu nhẹ. Nhung khẽ nói:
– Tụi em không nói dối. Nhưng… cũng không thể nói hết bây giờ. Hết đèo, tụi em sẽ xuống. Chỉ mong anh đừng hỏi thêm gì. Vì nói ra… có thể không tốt cho anh…. Xem thêm tại bình luận”
“Vì nói ra… có thể không tốt cho anh….
Lời của Nhung như một nhát dao cứa ngang không khí, khiến nó chùng xuống một cách nặng nề. Sự im lặng tràn ngập khoang lái, ngoại trừ tiếng mưa quất mạnh vào kính chắn gió và tiếng gió rít qua khe cửa. Vũ cảm thấy sự khó xử xen lẫn tò mò dâng lên trong lòng, nhưng anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trên gương mặt. Anh tập trung nhìn về phía trước, hai tay siết nhẹ vô lăng. Ba cô gái ngồi sau không nói một lời.
Sự căng thẳng trong xe khiến Vũ ngột ngạt. Anh liếc nhanh qua tấm gương chiếu hậu đặt trên đầu xe. Ánh mắt Linh sắc sảo nhìn thẳng về phía trước, đầy cảnh giác. Cô cắn nhẹ môi dưới, một thói quen anh để ý thấy lúc trước. Còn Mai, cô gái út, vẫn co ro lại, khẽ run rẩy dù đã ngồi trong xe. Bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt chiếc túi nhỏ màu đen trên lòng, như thể đó là vật cứu cánh duy nhất của mình. Ánh mắt cô dán chặt vào chiếc túi.
Họ đang giấu điều gì đó. Một bí mật mà họ không thể nói ra, thậm chí còn cảnh báo anh. Vũ tự hỏi, điều gì có thể nguy hiểm đến mức đó trên con đèo này, ngoài chính con đèo hiểm trở và những lời đồn ma quái? Lời đồn… ba cô gái đi nhờ xe… tài xế biến mất. Hình ảnh đó bất chợt hiện lên trong đầu Vũ, khiến sống lưng anh lạnh toát.
Nhưng khi anh nhìn lại qua gương, anh chỉ thấy ba khuôn mặt xanh xao, sợ hãi, không có vẻ gì là thực thể siêu nhiên. Có lẽ họ đang gặp rắc rối với ai đó, hoặc mang theo thứ gì đó nguy hiểm?
Xe vẫn tiếp tục di chuyển lên đèo. Tiếng mưa vẫn ào ạt. Mỗi mét đường trôi qua dường như càng kéo dài sự căng thẳng trong không gian chật hẹp của khoang xe tải. Vũ hít một hơi thật sâu, cố xua đi những suy nghĩ miên man trong đầu. Dù sao đi nữa, anh đã hứa giúp họ đến hết đèo.”
“Xe tải của Trần Vũ bắt đầu đi vào một đoạn đèo vắng vẻ hơn, cây cối rậm rạp hơn che khuất ánh đèn đường hiếm hoi. Tiếng mưa vẫn không ngớt, tạo nên một bức màn nước xám xịt trước mặt. Vũ tập trung cao độ vào con đường, nhưng đột nhiên, ánh đèn pha trước xe lịm đi, yếu ớt như sắp tắt, rồi chưa đầy một giây sau, nó lại bừng sáng trở lại mạnh mẽ hơn bình thường một chút.
Vũ giật mình. Anh thoáng nhìn vào bảng điều khiển, kim đồng hồ không có dấu hiệu bất thường. “”Chắc do ẩm ướt,”” anh lẩm bẩm, cố trấn an mình.
Nhưng ngay sau đó, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện. Ghế ngồi ở phía sau, nơi ba cô gái đang im lặng, dường như bị lún xuống thêm một chút. Không phải do một cú xóc đột ngột, mà là một áp lực đè xuống, nhẹ nhàng nhưng rõ rệt. Cảm giác “”có thêm người”” trên ghế sau mà anh thoáng cảm nhận lúc đầu giờ đây trở nên khó bỏ qua hơn bao giờ hết, như thể có một vật gì đó nặng nề vừa đặt xuống giữa họ.
Vũ đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi rịn ra trên trán và lưng áo. Tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi nhịp đập như gõ vào màng nhĩ. Sự sợ hãi len lỏi, một nỗi sợ bản năng khó lý giải. Anh siết chặt vô lăng đến trắng bệch các khớp ngón tay.
Anh cố gắng lý trí hóa. “”Đường xóc thôi… chỉ là đường xóc… hoặc mình mệt quá, bị ảo giác,”” anh tự nhủ trong đầu, ánh mắt dán chặt vào con đường phía trước, không dám nhìn lại qua gương chiếu hậu lúc này. Ba cô gái phía sau vẫn hoàn toàn im lặng, sự tĩnh lặng của họ trong khoảnh khắc này càng khiến không khí trở nên ngột ngạt, nặng nề đến đáng sợ.”
“Vũ vẫn siết chặt vô lăng, cố gắng giữ cho nhịp thở đều đặn. Chiếc xe lao đi trong màn mưa dày đặc, tiếng gạt mưa làm nền cho sự tĩnh lặng đáng sợ phía sau. Anh không dám nhìn vào gương chiếu hậu, chỉ tập trung vào ánh đèn yếu ớt soi rọi con đường lầy lội phía trước. Cảm giác nặng nề trên ghế sau vẫn còn đó, một áp lực vô hình đè xuống.
Bỗng, giữa không gian im ắng đến nghẹt thở, một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng vang lên từ phía sau. Đó là Mai, cô gái út ít nói, người nãy giờ chỉ khóc thút thít và nắm chặt chiếc túi đen.
“Anh Vũ…” Mai cất tiếng, giọng nói hơi run nhưng dứt khoát một cách lạ lùng.
Vũ giật mình. Anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào gương chiếu hậu. Ba cô gái vẫn ngồi đó, ánh mắt hơi cúi xuống, riêng Mai đang nhìn về phía anh. Nhung ngồi bên cạnh Mai vẫn giữ vẻ mặt bình thản đến khó hiểu, còn Linh ở ngoài cùng đôi mắt sắc sảo đang quan sát biểu cảm của Vũ.
“Tụi em có thể… trả ơn anh sau này không?” Mai nói tiếp, giọng càng nhỏ hơn, nhưng từng chữ đều lọt vào tai Vũ.
Trần Vũ hoàn toàn ngạc nhiên. Anh không ngờ cô bé ít nói này lại cất lời, lại còn là một lời đề nghị khó hiểu như vậy. Trả ơn?
“Trả ơn gì?” Vũ hỏi lại, giọng anh có chút hụt hơi vì bất ngờ. “Tôi giúp là vì thấy người gặp nạn thôi.”
Mai không trả lời. Cô bé cúi đầu xuống, ánh mắt hướng về Nhung. Nhung vẫn ngồi yên đó, không nói gì, nhưng dường như có một sự trao đổi im lặng nào đó diễn ra giữa hai người họ. Không khí trong xe lại chìm vào tĩnh lặng, nhưng lần này sự tĩnh lặng ấy lại mang một tầng nghĩa khác, khó hiểu và đầy bí ẩn. Vũ nhìn Mai, rồi nhìn Nhung, cảm giác bất an trong lòng càng dâng cao. Lời đề nghị của Mai không giống với lời cảm ơn thông thường chút nào.”
“Không khí trong xe chùng xuống. Lời đề nghị “”trả ơn”” của Mai lơ lửng trong không gian đặc quánh mùi ẩm của mưa và hơi lạnh. Vũ vẫn nhìn qua gương chiếu hậu, cố gắng đọc suy nghĩ qua ánh mắt khó hiểu của ba cô gái. Nhung vẫn giữ nét mặt bình thản, nhưng sâu trong đôi mắt hơi hé mở lại có chút gì đó cảnh giác. Linh thì cắn môi, ánh mắt sắc sảo dường như đang cân nhắc điều gì đó. Chỉ có Mai, cô bé vừa lên tiếng, lại cúi gằm mặt xuống, hai tay vẫn siết chặt chiếc túi nhỏ màu đen đặt trên đùi.
Trần Vũ quay mặt về phía trước, tập trung trở lại vào con đường đèo ngoằn ngoèo. Nhưng tâm trí anh rối bời. Một mặt, lời đồn về ba cô gái trên đèo Bảo Lộc cứ văng vẳng trong đầu, kết hợp với những hiện tượng lạ trong xe – cảm giác chiếc ghế phía sau nặng trịch, ánh đèn trong xe chập chờn khó hiểu dù anh đã kiểm tra kỹ hệ thống điện. Anh rợn tóc gáy khi nghĩ đến viễn cảnh mình là nạn nhân tiếp theo trong lời đồn kinh hoàng đó. Sự sợ hãi bản năng gào thét trong đầu anh: Dừng xe lại ngay lập tức, yêu cầu họ xuống!
Nhưng mặt khác, khi nhìn qua gương, anh lại thấy sự hoảng loạn thực sự trong ánh mắt của Mai và Linh. Giọng nói run rẩy của Mai khi cất lời cũng không giống vẻ ma quái trong tưởng tượng của anh. Họ trông giống những người gặp nạn thực sự, đang tuyệt vọng cần được giúp đỡ. Sự thương cảm và lòng trắc ẩn của một người tài xế đường dài thường xuyên chứng kiến những hoàn cảnh khó khăn lại trỗi dậy. Lời hứa đưa họ đến hết đèo vẫn còn đó. Anh tự hỏi, liệu có phải mình đang quá nhạy cảm, bị ám ảnh bởi những câu chuyện nhảm nhí hay không?
Vũ siết chặt vô lăng hơn nữa. Anh cảm thấy như có hai thế lực đang kéo giằng co trong đầu mình. Lời đồn và hiện thực kỳ lạ đối chọi với lòng trắc ẩn và lời hứa. Tim anh đập nhanh, một cơn nóng chạy dọc sống lưng. Anh liếc nhanh vào gương chiếu hậu lần nữa. Ba bóng người vẫn ngồi im lìm phía sau. Chẳng ai nói thêm lời nào sau câu nói khó hiểu của Mai.
Nên dừng xe lại và đối diện với sự thật, dù nó có đáng sợ đến đâu? Hay cứ nhắm mắt nhắm mũi lái thật nhanh qua khỏi con đèo chết tiệt này, đến nơi an toàn rồi tính tiếp? Hai suy nghĩ đó cứ luẩn quẩn, dày vò Vũ. Anh cảm thấy như thể mỗi mét đường trôi qua dưới bánh xe lại là một bước chân tiến sâu hơn vào màn sương mù của sự bất an và hiểm nguy. Chiếc xe tải vẫn gồng mình bò lên đèo, tiếng động cơ hòa lẫn với tiếng mưa rơi, tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn trong đêm tối. Vũ vẫn lái, nhưng tâm trí anh không còn hoàn toàn đặt trên con đường phía trước nữa. Anh đang chiến đấu với chính mình, giữa nỗi sợ vô hình và trách nhiệm hữu hình.”
“Vũ vẫn siết chặt vô lăng, cố gắng gạt bỏ mớ hỗn độn trong đầu để tập trung vào con đường trơn trượt dưới mưa. Chiếc xe tải ì ạch bò lên dốc, ánh đèn pha yếu ớt xuyên qua màn mưa dày đặc. Con đèo Bảo Lộc đêm nay dường như còn vắng vẻ và lạnh lẽo hơn bình thường. Anh đảo mắt nhìn quanh, nhận ra cảnh vật quen thuộc. Một khúc cua gấp phía trước, và ngay sau đó là…