Chân dung kẻ giấu thithe dưới bể nước suốt nhiều năm qua! Cả nước bàng hoàng khi nghe tuyên á
Theo cáo trạng, sáng 7/12/2023, Công an huyện Thủy Nguyên nhận được tin báo về việc phát hiện bộ xương người trong bể chứa nước thải ở vườn sau nhà ông N.V.Q. (SN 1972, trú tại xã Lại Xuân, huyện Thủy Nguyên).
Tại hiện trường, lực lượng chức năng phát hiện 1 xương hộp sọ kích thước 20cmx 13cm x 14cm, hàm trên còn 5 răng; 1 xương hàm dưới còn 5 răng và 3 răng rời; xương thái dương trái bị nứt vỡ nún; 2 xương đòn ngấm bùn màu đen; 11 xương đốt sống, 8 xương sườn; 2 xương cánh chậu; 1 khối xương cùng cụt; 1 xương cẳng tay.
Tại bản kết luận giám định hài cốt, các xương gửi giám định là xương của một người trưởng thành, giới tính là nữ, độ tuổi từ 20-25 tuổi.
Trong quá trình điều tra xác định được bộ hài cốt nói trên là của chị N.T.T. (SN 1988, trú tại xã Lại Xuân, huyện Thủy Nguyên).
Đến ngày 21/12/2023, Bùi Trọng Thành tới cơ quan Công an khai nhận mình là kẻ giết chị T.
Tại Cơ quan điều tra, Thành khai nhận, vào khoảng 13 giờ, ngày 9/12/2010, Thành gọi chị T. đến thay bình gas tại nhà. Khi chị T. đang lắp bình gas, Thành nhìn thấy cổ chị T. có đeo dây chuyền vàng nên nảy sinh ý định cướp tài sản.
Thấy vậy, Thành dùng tay phải túm dây chuyền và cổ áo bên phải của chị T. bất ngờ giật mạnh làm chị T. bị ngã về bên phải, đập mạnh thái dương phải xuống nền gạch giữa cửa bếp, làm vỡ phần xương sọ bên phải. Khi thấy chị T. rên la, Thành dùng tay phải bịt miệng và mũi chị T. cho đến chết.
Sau đó, Thành mang thi thể chị T. giấu tại bể chứa nước thải phía sau nhà, rồi cướp tài sản của chị T. là 1 dây chuyền vàng, 2 hoa tai vàng, 1 nhẫn vàng. Thành mang tài sản đi bán được hơn 3 triệu đồng để chi tiêu cá nhân và đánh bạc.
Bị cáo tại phiên xét xử.
Trên cơ sở kết quả điều tra, ngày 21/5/2024, VKSND TP. Hải Phòng đã ban hành cáo trạng truy tố Bùi Trọng Thành về tội “Giết người” quy định tại điểm e, n khoản 1 Điều 123 Bộ luật Hình sự và tội “Cướp tài sản” quy định tại khoản 1 Điều 168 Bộ luật Hình sự.
Về phần trách nhiệm dân sự, gia đình bị hại yêu cầu bồi thường 500.000.000 đồng tiền bồi thường tổn thất tinh thần; tiền trợ cấp nuôi dưỡng con chị T. hàng tháng là 2.500.000 đồng/1 người/1 tháng tới năm 18 tuổi và 170.000.000 đồng tiền mai táng phí.
Hiện, gia đình bị cáo Thành đã bồi thường cho gia đình nạn nhân 30.000.000 đồng tiền mai táng phí.
Tại phiên tòa, bị cáo thừa nhận hành vi phạm tội của mình. Sau khi xem xét hồ sơ vụ án, căn cứ vào lời khai của bị cáo và kết quả tranh tụng, HĐXX tuyên phạt Bùi Trọng Thành 17 năm tù về tội “Giết người”và 4 năm về tội “Cướp tài sản”. Do tại thời điểm phạm tội, bị cáo Thành chưa đủ 18 tuổi nên tổng hợp hình phạt là 18 năm tù.
Chồng làm nghề lái taxi quanh thành phố ngày nào cũng gần sáng mới về nhà. Tưởng chồng đông khách, ai ngờ ngày nhận lương được

Chồng làm nghề lái taxi quanh thành phố, ngày nào cũng gần sáng mới về nhà. Tưởng chồng đông khách, ai ngờ ngày nhận lương chỉ được vỏn vẹn 7 triệu đồng. Đêm nọ, tôi gửi con cho bà ngoại, đeo khẩu trang kín mặt, giả vờ gọi đặt chuyến. Ai ngờ khi chiếc taxi vừa đến nơi, mở cửa xe ra, tôi rùng mình khi thấy thứ bên trong…”
Tôi tên Lan, 32 tuổi, nhân viên văn phòng ở quận Gò Vấp, Sài Gòn. Chồng tôi – Hùng – trước đây từng làm nhân viên kỹ thuật, nhưng sau đợt công ty cắt giảm nhân sự sau dịch, anh chuyển sang chạy taxi công nghệ.
“Chạy ban ngày không ăn thua em ơi, phải chạy ban đêm mới có khách sộp,” anh giải thích khi tôi gặng hỏi vì sao cứ hơn 3 giờ sáng mới về đến nhà.
Ban đầu tôi tin anh. Những ngày đầu, tiền về ổn định, dù không nhiều nhưng cũng đủ chi tiêu trong lúc tôi chưa xin được việc mới. Thế nhưng vài tháng sau, tiền nong bắt đầu eo hẹp. Hùng vẫn đi sớm về khuya, nhưng tháng nào cũng chỉ mang về chưa tới 7 triệu.
“Khách ít, xăng tăng, lại phải nộp phần trăm cho hãng,” anh nói, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi.
Tôi bắt đầu sinh nghi. Có gì đó không đúng. Tôi từng nghe vài chị đồng nghiệp cũ bảo: “Đàn ông chạy taxi đêm, không say xỉn thì cũng… dính cái kia.” Tôi gạt đi, không tin chồng mình như vậy. Hùng hiền lành, ít nói, thương con lắm. Nhưng linh cảm phụ nữ không bao giờ sai.
Tối hôm đó, tôi đưa bé Bin qua nhà bà ngoại. Lấy lý do phải làm thêm giờ, tôi ở lại thành phố, thuê một phòng nghỉ tạm trong hẻm nhỏ đường Cách Mạng Tháng Tám.
Tôi tạo tài khoản giả, lên ứng dụng gọi taxi. Tôi căn giờ đúng 11 giờ đêm – giờ Hùng thường bảo bắt đầu có khách nhiều – rồi nhập điểm đón ở gần công viên Lê Thị Riêng.
Lúc xe đến, tôi nín thở bước tới. Biển số quen quen. Ánh đèn trong xe hắt ra nhạt nhòa, nhưng tôi vẫn nhận ra cái dáng quen thuộc đang ngồi sau vô lăng.
Đúng là Hùng.
Tôi kéo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, đội mũ lưỡi trai sụp xuống. Khi cánh cửa xe mở ra, tôi suýt bật khóc.
Ghế sau… bừa bộn. Có mấy tờ khăn giấy ướt, hộp bao cao su vứt lăn lóc dưới sàn. Mùi nước hoa rẻ tiền pha lẫn mùi khói thuốc xộc vào mũi tôi. Còn có… mùi gì đó ngai ngái, khó tả.
Tôi bước vào xe, ngồi im như tượng. Hùng không nhận ra tôi. Anh hỏi bằng giọng lơ đãng:
“Chị đi đâu?”
“Dẫn tôi tới khách sạn H.T đường Lý Thường Kiệt,” tôi cố tình nói nhỏ, giọng khàn xuống.
Anh gật đầu, không hỏi thêm.
Trên đường đi, anh bật nhạc. Một bài bolero quen thuộc vang lên: “Ai cho tôi tình yêu để làm thơ nồng say…”
Tôi nghiến răng, tay siết chặt chiếc túi xách. Xe dừng trước khách sạn nhỏ, ánh đèn mờ mờ đỏ đỏ phản chiếu xuống lề đường. Tôi lấy điện thoại, chuyển khoản 150 nghìn, rồi bước xuống.
Tôi đứng khuất trong bóng tối, nhìn chiếc taxi rời đi. Không lâu sau đó – chỉ khoảng 15 phút – chiếc xe quay lại. Một cô gái mặc váy ngắn, son đỏ chót, tay xách túi nhỏ bước lên. Tôi nhận ra cô ta. Một trong số những người từng hay cười cợt với Hùng qua Facebook mà tôi từng tra ra, nhưng anh bảo chỉ là bạn thời phổ thông.
Tôi thấy mình nghẹt thở. Tim đập loạn. Không còn nghi ngờ gì nữa.
Tôi bắt đầu theo dõi Hùng mỗi đêm.
Tôi xin nghỉ làm vài ngày, thuê một căn phòng nhỏ gần nơi anh hay đón khách, sống như cái bóng. Tôi thuê cả người quen làm bên dịch vụ theo dõi – anh ta gắn thiết bị định vị vào xe của Hùng, báo cho tôi lộ trình từng ngày.
Kết quả chẳng mấy khác biệt so với đêm hôm đó. Những chuyến đón – trả khách kỳ lạ. Những đoạn dừng bất thường ở khách sạn, nhà nghỉ. Những cô gái ăn mặc thiếu vải bước lên xe, không chỉ vào ban đêm mà cả ban chiều.
Nhưng đêm thứ ba là lúc tôi phát hiện ra mọi chuyện còn tệ hơn mình tưởng.
Hôm ấy, tôi theo anh tới một con hẻm nhỏ quận 10. Xe đỗ trước một căn nhà cấp bốn, cũ kỹ. Từ trong nhà, một người đàn ông mặc áo trắng bước ra, tay ôm cái túi đen.
Hùng mở cốp xe. Người đàn ông lén lút nhét túi vào đó rồi bước đi nhanh như trốn chạy. Chiếc xe lập tức lăn bánh.
Tôi đi theo.
Xe chạy ra hướng QL1A, rồi rẽ vào khu công nghiệp Tân Bình. Hùng dừng xe, mở cốp, đưa cái túi cho một người khác.
Tôi giơ điện thoại chụp lại, phóng to: bên hông túi là ký hiệu đỏ – hình con rồng quấn quanh chữ “S” – biểu tượng tôi từng thấy trên báo, liên quan đến một đường dây phân phối hàng lậu.
Không chỉ là chuyện gái gú.
Hùng còn đang dính vào thứ nguy hiểm hơn nhiều.
Tối hôm đó, tôi về nhà, mở điện thoại xem ảnh chụp. Tim đập loạn xạ. Tôi phải làm gì? Gọi công an ư? Đối đầu với anh ấy sao?
Sáng hôm sau, khi Hùng trở về nhà, tôi đứng chờ ở cửa.
“Anh có gì muốn nói với em không?”
Hùng giật mình, rồi im lặng.
Tôi giơ điện thoại lên, mở tấm ảnh chụp chiếc túi trong cốp xe.
Gương mặt anh tái đi. Rồi… anh gục xuống ghế, ôm đầu.
“Anh nợ nần. Bọn cho vay nặng lãi dọa chém. Anh bị ép… Nếu không chở hàng cho tụi nó, anh sẽ chết. Chúng sẽ đến tìm em với Bin…”
Tôi không biết nên khóc hay hét lên. Bao nhiêu niềm tin sụp đổ. Nhưng tôi hiểu: mọi thứ chưa kết thúc. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Căn phòng im lặng như tờ. Chồng tôi – Hùng – vẫn gục đầu trên ghế, hai bàn tay run rẩy ôm lấy mặt. Tôi đứng trước anh, điện thoại vẫn mở tấm hình chụp chiếc túi lạ. Trong tôi là cơn lốc hỗn độn: tức giận, thương hại, lo sợ.
“Em định làm gì?” – Hùng ngẩng lên, mắt đỏ hoe.
“Câu đó… phải để em hỏi anh mới đúng.” – Tôi thở ra, chậm rãi ngồi xuống.
Anh bắt đầu kể, như thể cuối cùng cũng buông bỏ cái gánh nặng đè lên vai bấy lâu nay.
Sau đợt thất nghiệp, Hùng vay tiền mở tài khoản xe công nghệ. Ban đầu mọi thứ ổn, nhưng rồi anh lao vào cá độ bóng đá – ban đầu là vài trăm, sau là vài triệu. Chỉ một tháng, nợ chồng nợ. Lũ cho vay nặng lãi đến tận nhà đe dọa, hắn bắt đầu làm việc cho một tên tên Tý “mắt hí” – kẻ cầm đầu đường dây vận chuyển hàng lậu nội thành: thuốc lá lậu, hàng Trung Quốc không hóa đơn, thậm chí cả thuốc hướng thần trá hình.